Chiều nay, nó đi bộ lang thang trong con phố nhỏ. Mỗi khi thấy
cuộc sống mệt mỏi, nó lại đi bộ quanh khu phố đang sống. Đơn giản chỉ để nhìn
thấy nụ cười của hai ông bà cụ sống ở đầu xóm, thấy tiếng nô đùa của trẻ con,
tiếng cãi nhau của đôi vợ chồng trẻ, ánh mắt mệt mỏi của cô lao công hay không
khí ồn ào mua bán tấp nập của những người đi chợ... Nó đi ngang hàng đồ chơi,
này búp bê, xe ô tô, bộ siêu nhân và những chiếc đèn lồng đủ những hình ngộ
nghĩnh, phía trong là những chiếc mặt nạ chú tễu, đèn ông sao năm cánh đủ màu
sắc.
Bài viết liên quan!
Mùa Trung thu đến rồi! Bất chợt nó thấy lòng trống vắng. Mọi thứ
hiện ra như một cuốn phim quay chậm. Cách đây 18 năm, mỗi dịp Trung thu về, mẹ
nó thường chuẩn bị bánh, kẹo, hồng, bưởi... và hai cái đèn ông sao màu đỏ, sau
đó, sắp ra một cái mâm đồng chờ đến khi trăng lên sẽ thắp hương gia tiên. Ngày
hôm ấy, nó và chị gái thường tắm rửa sạch sẽ từ rất sớm, chạy lăng xăng thu dọn
nhà cửa. Hai chị em cứ xoay quanh cái đèn mà nhìn ngắm. Mẹ vẫn thường nói:
"Cứ để đấy, không có ai lấy mấy đâu. Tý nữa trăng lên thì hai đứa đi rước
đèn".
Đêm Trung thu, trăng tròn và sáng, nó vẫn thường nhìn và tả cho
chị hình cây đa, chú cuội trên mặt trăng. Chị nó từ khi sinh ra đã không nhìn
thấy gì nên nó cứ líu lo mà tả, rồi lại cầm tay chị sờ xung quanh chiếc đèn,
đếm năm cánh ông sao. Mẹ bắt đầu rải một chiếc chiếu lớn ra giữa sân và bày cỗ
trên chiếc mâm đồng ánh trăng sáng và ánh đèn dầu le lói khiến cho mọi vật xung
quanh trở nên lung linh và huyền ảo. Mọi người ngồi quây quần bên mâm cỗ cười
nói, mẹ chỉ nó cách xếp con thú bông từ trái bưởi, xếp bông hồng từ trái
hồng... Nó mắt tròn mắt dẹt nhìn một lúc rồi cái tay cũng táy máy làm theo
nhưng không hiểu sao, nó định làm con cún dễ thương thì mọi người lại nói con
nhím, định cuốn bông hồng thì hoa hồng chưa nở đã tàn.
Ông trăng bắt đầu leo qua ngọn tre, mẹ giục: "Con lấy cây
nến ra, dẫn chị đi rước đèn, ông trăng lên rồi đấy!". Chỉ chờ có vậy, nó
với chị, đứa sau nắm đuôi áo đứa trước, một tay cầm đèn vừa đi vừa hát, chị nó
bắt nhịp: "Chiếc đèn ông sao, sao năm cánh tươi màu, em cầm đèn sao, em
hát vang vang...". Chị hát rất hay, tiếng hát cao vút, còn nó thì khi cất
tiếng hát, không hiểu sao hát được câu trước thì quên câu sau, lại bắt chị hát
lại. Cứ như vậy, hai đứa rồng rắn nhau vòng quanh sân đến khi mẹ thắp hương
xong, trăng lên đến đỉnh đầu, cả nhà ngồi lại phá cỗ. Tiếng cười, tiếng nói
chuyện, tiếng tranh nhau của nó và chị vang cả một góc sân. Khi ấy, không khí
gia đình thật đầm ấm và hạnh phúc.
Mỗi năm trôi qua, nó lớn dần lên, những mùa Trung thu kế tiếp
không còn đón cùng gia đình nữa. Nó ở trường, đốt lửa trại, xếp được những chú
cún con dễ thương, những bông hồng xinh xắn và hóa trang cùng những người bạn,
cứ như vậy tới khuya mới trở về nhà. Lúc đấy chỉ có mẹ còn ngồi chờ, cắt bánh
cho nó, vậy mà nó vùng vằng: "Con không ăn, mẹ thức làm gì?", rồi bỏ
đó đi ngủ.
Thời gian qua thật nhanh, những mùa Trung thu cứ trôi dần, không
còn đọng lại trong trí nhớ nó như ngày xưa nữa. Bạn bè, công việc, học tập và
tất cả mọi thứ cuốn nó đi thật xa. Hôm nay, bất chợt quay đầu nhìn lại, nó
không còn nhớ mùa Trung thu năm trước như thế nào nữa, hình như ngày hôm đó nó
đi làm và đi học đến 9h30 mới về đến phòng. Bây giờ nó thèm cái cảm giác cả nhà
cùng nhau ngồi như ngày xưa, chờ tới khi trăng lên rồi phá cỗ. Nhưng đã muộn,
hạnh phúc có ở trong tay nhưng nó tự mình đem vứt đi.
Đôi khi, nó chỉ biết sống cho bản thân, cho cảm giác của riêng
mình mà không hay biết: "Chỉ vì những sở thích ngớ ngẩn, vì tính ngang
bướng, nó đã làm tổn thương tới những người thân yêu nhất". Nó rất muốn
xin lỗi nhưng lại không thể, bản tính ngang bướng một lần nữa đè bẹp lý trí của
nó, đẩy nó ra thật xa, để khi quay đầu lại, nó cảm thấy hối tiếc và ân hận với
những việc mình đã làm...
- Mày đi đâu về đấy, đến giờ ăn cơm rồi mà vẫn còn lang thang.
Nhớ nhà à? Tết mới được về nhé! Mày khóc à? Hâm!
Tiếng đứa bạn cắt ngang dòng suy nghĩ.
- Mùa Trung thu đến rồi đấy. Mày mua đèn ông sao tặng tao nhé!
- 25 tuổi rồi đấy cô nương. Còn chơi đèn ông sao nữa à? Đi tắm rửa rồi ăn cơm.
Tiếng đứa bạn cắt ngang dòng suy nghĩ.
- Mùa Trung thu đến rồi đấy. Mày mua đèn ông sao tặng tao nhé!
- 25 tuổi rồi đấy cô nương. Còn chơi đèn ông sao nữa à? Đi tắm rửa rồi ăn cơm.
Dòng nước mắt chảy khắp thân thể, cuốn trôi đi bụi bẩn hay đang
rửa sạch tâm hồn nó? Nó lại muốn trở về nhà!.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét