Một mùa trung thu nữa lại về. Liệu có ai
đó đang bước chầm chậm giữa dòng người ồn ã, hối hả nơi phố thị để đi tìm lại
giá trị xưa cũ mà dường như bây giờ chỉ còn trong hoài niệm?
Chúng tôi đã lang thang và cố bước chậm
trên khu phố bày hàng đồ chơi trung thu truyền thống Hàng Mã (Hà Nội), rồi tìm
về những nẻo đường quê để cảm nhận một mùa trung thu mới. Bước chân chậm rãi ấy
luôn đi kèm theo những nỗi buồn khi đâu đó quanh mình vang lên tiếng bọn trẻ:
“Bố ơi! con thích khẩu súng này”, “Bà ơi! mua cho cháu thanh kiếm kia”... Bây
giờ bọn trẻ ưa bạo lực quá. Chẳng thấy đứa trẻ nào nhắc đến những món đồ chơi trung thu xưa.
Chúng tôi đã đi tìm một chút ngày xưa ơi
trong sáng khi về các làng nghề sản xuất đồ chơi dân gian. Nhưng rồi cái mà
chúng tôi nhận được vẫn là tiếng thở dài đi kèm theo nỗi buồn của các bậc nghệ
nhân. Họ đang cố giãy giụa để níu kéo cho lũ trẻ tìm lại được một chút ít tâm
hồn trong sáng. Nhưng chắc rằng rồi đây họ cũng sẽ lực bất tòng tâm!
Ngày nay trẻ con dần quên đi những cái nét đẹp truyền thống của trung thu
xưa, quên câu chuyện cổ tích chú cuộ, chị hằng, quên trò chơi dân gian mà chỉ
trung thu mới tổ chức được, quên đi quyền lợi của mình, trung thu là tết thiếu
nhi cơ mà. Dù biết thế nhưng xã hội thay đổi, môi trường thay thành ra suy nghĩ
và cách sống của con người cũng thay đổi.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét